"Mẹ ơi, con ổn!"

Tình cảm cha, mẹ dành cho con, cho gia đình bé nhỏ của mình là vô bờ bến.

Trưng bày 100 khoảnh khắc ngọt ngào nhân ngày Gia đình Việt Nam

Đàn ông bất hạnh sống khoẻ hơn phụ nữ hạnh phúc?

Gìn giữ sức khỏe và hạnh phúc gia đình nhờ cao trăn

Đọc bài này muốn đi du lịch Hongkong ngay!

Mới đây tôi đọc trên Phụ nữ Online bài viết ngắn về Jonathan Kubben Quiñonez, chàng trai 27 tuổi sống tại Brussels, Bỉ. Anh quyết định du lịch vòng quanh thế giới để thỏa khát khao khám phá. Bất cứ lúc nào có thể, anh đều tìm cách gửi được lời nhắn tới mẹ mình. Dù Quiñonez ngồi nghỉ chân ngắm một thung lũng sau chặng đường dài, nhảy dù, lặn biển, tắm dưới thác nước, hoặc nhảy múa cùng các cô gái xinh đẹp, vui đùa cùng những người dân bản địa nơi anh đi qua… ở đâu và cảnh huống nào, các bức ảnh của anh đều mang thông điệp “Mom, I’m fine” (Mẹ ơi, con ổn).
Lời nhắn của Quiñonez được viết trên 2 bàn tay khi anh đang nhảy dù
Thường thì tấm biển kẻ dòng chữ “Mom, I’m fine” được Quiñonez kè kè xách theo người và xuất hiện theo cách nào đó trong những bức ảnh của anh. Ở những cảnh huống không thể “đính kèm” tấm biển, anh sẽ viết dòng chữ ấy vào tay, hoặc trên một phiến đá. Chẳng cần tưởng tượng nhiều cũng có thể đoán được người mẹ nơi quê nhà của Quiñonez là người mẹ hạnh phúc.
Quiñonez được gọi là “chàng trai yêu mẹ nhất thế gian”. Không phải vì anh dành thời gian chăm sóc và sống bên mẹ, không phải vì anh mua cho mẹ thật nhiều quà hay đưa bà đi du lịch khắp nơi. Anh chỉ làm một việc: Khiến mẹ tin chắc chắn rằng anh đang ổn, anh thật sự hạnh phúc vì được sống cách mà mình mong muốn.
Quiñonez tin rằng, mẹ anh sẽ hạnh phúc khi anh hạnh phúc
Gần 20 năm nay, mẹ tôi thực hành tu tại gia theo cách của bà: Niệm Phật hằng tối, luôn cố gắng làm việc thiện, cứu giúp từ con sâu cái kiến lỡ hoạn nạn nếu mình gặp. Mẹ không nói ra, nhưng tôi biết như mọi người phụ nữ truyền thống khác, bà có niềm tin chắc chắn rằng "phúc đức tại mẫu" - mẹ cố gắng sống tốt để tạo dựng một thứ gia sản vô hình cho các con, đó là phúc đức. Gia sản ấy sẽ khiến bà yên tâm, một thứ “bảo hiểm” về đức tin, rằng chúng tôi sẽ được Phật độ để có một cuộc sống thật sự bình yên.
Thi thoảng, gặp sự cố nào đó về sức khỏe hay tình cảm, tôi lại lảo đảo về nhà “chữa thương”. Tôi thường nghe thấy tiếng mẹ rì rầm khấn vọng từ phòng thờ: “Xin cho con được gánh vác mọi hoạn nạn của con gái con”. Mỗi lần chúng tôi cố gắng chăm chút cho mẹ theo những cách nông cạn về vật chất, thì mẹ tôi thở dài: “Người già ít nhu cầu lắm, mẹ chỉ cần con sống yên thôi”.
Nhưng tai nạn hay đau khổ là thứ không thể mang vác giúp, đó là phần riêng của số phận mỗi người trên đời này. Khi bắt đầu làm mẹ, người đàn bà bước vào một số phận dài dằng dặc là không nguôi lo lắng về đứa con của mình - kể từ khi sinh hạ đứa trẻ, cho đến tận lúc nhắm mắt giã biệt cuộc đời này. Vì thế, chúng ta có lọc lõi - khôn ngoan - trải đời ở đâu thì mãi vẫn là đứa trẻ dễ vấp váp (thậm chí luôn non nớt) trong tình yêu của mẹ mình.
Hãy cứ tận hưởng cuộc sống như cách mình muốn, để mẹ nhìn thấy và mãn nguyện với vẻ hạnh phúc của con.
Rồi tôi nhận ra, mình thật tệ khi cứ đau khổ lại lê về nhà mẹ. Vì vết thương của tôi đã truyền nguyên vẹn sang bà. Ngay cả khi tôi đã lành lặn và quay về cuộc sống hớn hở bận rộn của mình, thì lo âu vẫn thắc thỏm ở lại trong mái nhà buồn bã của hai người già. Gần đây tôi đã thực hành việc không trông đợi cứu trợ tinh thần từ ai, kể cả mẹ. Tôi phải tự đứng lên và đi tiếp, ít nhất để không làm đau lòng những người ruột thịt của mình…
Con gái tôi vào lớp một, khi bé bắt đầu biết viết chữ, có thể tự dựng được một câu có nghĩa - thì con gái viết chi chít vào những mảnh giấy nhỏ, dán khắp các bức tường trong nhà. Có lần tôi đi làm về, thấy trên cửa phòng dán miếng giấy viết nguệch ngoạc: “Con yêu mẹ hơn cả bản thân con”, “Mẹ là cả cuộc đời con”. Mắt cay xè, tôi ôm con gái vào lòng và thì thầm những lời mà chắc chắn bé không thể hiểu: “Mẹ chỉ mong con tha thiết yêu chính bản thân con, con sống thật trọn vẹn cho chính cuộc đời con - là mẹ đã được nhận đủ”.
Con đường tất nhiên của mọi bà mẹ là như thế: Thành - bại, hạnh phúc hay bất hạnh của cuộc đời họ cuối cùng đều được đo bằng những đứa con. Chính vì yêu mẹ và nghĩ đến mẹ, bạn đừng đối xử tệ bạc với bản thân, hãy nâng niu mình như mẹ có thể nâng niu bạn, hãy chăm chút và tử tế với chính mình như mẹ có thể âu yếm bạn. Nếu định làm gì dại dột với chính mình, hãy nghĩ đến mẹ - làm sao mẹ có thể sống tiếp, có thể chịu đựng được việc bạn đã tự hủy hoại mình?
Jonathan Kubben Quiñonez, chàng trai yêu mẹ nhất thế gian - luôn nghĩ đến mẹ trong mỗi ngày anh sống, mỗi nơi anh đi qua. Bằng việc gửi về cho mẹ những tấm ảnh anh đang tận hưởng cuộc đời, Quiñonez khiến mẹ mình thật yên tâm và tự hào, vì bà đã sinh ra và nuôi dạy được một đứa con hạnh phúc. “Mẹ ơi, con ổn” chắc chắn là câu mà mọi bà mẹ trên thế gian đều muốn nghe, khi họ không có mặt bên cạnh con mình, khi họ đã ở lại bên ngoài bầu trời mênh mông của đứa con.
Nếu bạn chưa lặn biển, leo núi, nhảy dù hay băng qua đại dương - đâu hề gì. Bạn vẫn có muôn vàn câu chuyện để nói với mẹ: Một việc bạn vừa làm xong, bữa ăn ngon vừa nấu, chuyến du lịch sắp tới, hoặc đôi khi là câu hỏi mà lời đáp bạn chắc chắn đã biết “Bố mẹ khỏe không? Nhà mình hôm nay thế nào?”. Những câu chuyện lụn vụn quen thuộc thậm chí đến mức hơi nhàm chán ấy, lại là hơi ấm tha thiết với người già. Như một cách để bày tỏ, “Mẹ ơi, con ổn; Con đang nghĩ về mẹ này” - vì tất nhiên, không chỉ riêng Quiñonez mới là người yêu mẹ nhất thế gian.
Không phải là cứ hét toáng lên con yêu mẹ mới là cách thể hiện tình yêu. Chỉ cần bạn sống hạnh phúc, bố mẹ và gia đình của bạn đã thực sự yên lòng.

Quỳnh Hương
Mời quý vị độc giả đọc tin hàng ngày về chủ đề sức khỏe tại suckhoecong.vn trong chuyên mục Bạn đọc viết