Loài vật đang có nguy cơ tuyệt chủng

Số tê giác ở châu Á và châu Phi đang giảm mạnh khi tình trạng buôn bán bất hợp pháp sừng của loài động vật hoang dã này bùng nổ. Điều đó xuất phát từ những điều thêu dệt của các băng nhóm buôn lậu và do sự săn tìm của giới nhà giàu mới ở Trung Quốc và Việt Nam. Những chuyện hoang đường về công dụng của sừng tê giác đã khiến nhiều người lao vào săn tìm. Từ đó, nạn săn trộm tê giác tăng lên, đặc biệt là ở Nam Phi.

Một con tê giác ở Nam Phi đã bị sát hại để lấy sừng. Ảnh: SOUL ADVENTURE

Nhu cầu ngày càng tăng

Nam Phi là đích nhắm chủ yếu đối với những tay săn trộm bởi đây là nơi cư trú của hơn 80% tê giác trên thế giới, 90% tê giác ở châu Phi, với khoảng 21.000 con. Nam Phi là nơi đàn tê giác phục hồi sau khi suýt bị tuyệt chủng vào thập niên 1960 và cũng là nơi chúng đang bị đe dọa nhất.

Lực lượng chức năng Nam Phi cưa sừng tê giác để ngăn ngừa nạn săn trộm. Ảnh: I.R.F

Theo trang web Stop Rhino Proaching, tính đến ngày 13/2, số tê giác bị săn trộm từ đầu năm 2013 ở Nam Phi đã lên đến 96 con. Dữ liệu thống kê cho thấy con số này cao hơn tổng số tê giác bị săn trộm cả năm 2008 - 83 con - và gần bằng số bị săn trộm trong năm 2009 - 122 con. Năm 2012, tổng số tê giác bị săn trộm đã lên đến con số kỷ lục 668 con, so với 448 con năm 2011 và 333 con năm 2010.

Tính chung ở cả châu Phi, trung bình mỗi tháng có 50 con tê giác bị sát hại để lấy sừng. Ước tính, giá sừng tê giác bất hợp pháp dao động từ 25.000 USD đến 65.000 USD/kg.

Việc sử dụng sừng tê giác trong y học cổ truyền của Trung Quốc (thuốc Bắc) và phương Đông đã có cách đây nhiều thế kỷ. Một thầy lang thuốc Bắc đã nghỉ hưu miêu tả: "Sừng tê giác có tính rất hàn và được sử dụng để chữa trị các bệnh về nhiệt. Sừng tê giác giải nhiệt và giải độc trong máu. Nó cũng được sử dụng để điều trị các chứng bệnh khiến máu bị xuất ra ngoài cơ thể, chẳng hạn chảy máu cam. Chỉ lấy một ít sừng tê giác trộn với các nguyên liệu khác (thảo dược) hoặc trà, ta sẽ có thuốc trị bệnh...".

Từ năm 1993, chính phủ Trung Quốc đã cấm buôn bán sừng tê giác với mục đích chặn đứng việc sử dụng các chất dẫn xuất của động vật hoang dã trong y học cổ truyền. Thế nhưng, ngày nay, nhiều gia đình Trung Quốc vẫn tiếp tục sử dụng sừng tê giác như một phương thuốc chữa bệnh với lý do tổ tiên, cha ông của họ đã từng dùng. Những người này không quan tâm đến bất cứ điều gì, miễn là người nhà của họ được cứu sống. Do đó, nạn săn tê giác lấy sừng vẫn còn lý do để tồn tại và tăng mạnh.

Việt Nam: Thị trường lớn nhất

Trong khi đó, theo báo Global Post, ở Việt Nam, sừng tê giác đắt hơn cocain nhưng lại là sự chọn lựa của nhiều người. Những người này tin rằng uống một liều thuốc bổ được chế biến từ sừng tê giác sẽ giải độc cơ thể sau một đêm nhậu nhẹt say sưa và ngăn chặn tình trạng khó chịu. Thậm chí, có người còn cho rằng rượu ngâm sừng tê giác là thức uống của các nhà triệu phú. Đây là một nhu cầu khác nữa gây nên cuộc khủng hoảng săn trộm tê giác ở Nam Phi vốn đã bắt đầu bùng nổ vào năm 2008 và kể từ đó, tình hình ngày càng tệ hại hơn.

TRAFFIC, tổ chức theo dõi nạn buôn bán động vật hoang dã, nhận định nhu cầu của giới nhà giàu mới nổi ở Việt Nam và Trung Quốc là nguồn gốc của vấn đề. Ông Tom Milliken, chuyên gia về tê giác của TRAFFIC, làm việc ở châu Á và châu Phi, nhấn mạnh rằng ở Việt Nam, hành vi mời bạn bè dùng sừng tê giác tại một buổi tiệc đã trở thành cách thức thời thượng chứng tỏ sự giàu có và địa vị của chủ tiệc.

Nghiên cứu hiện tượng nêu trên ở Việt Nam, ông Milliken giải thích: "Sự việc xảy ra như sau: Tại buổi tiệc, tôi gọi các bạn thân nhất của mình lại và chúng tôi đi vào một căn phòng khác. Tôi mang ra một số bột sừng tê giác và tất cả chúng tôi dùng nó. Sau đó, chúng tôi quay lại tiếp tục dự tiệc".

Một bản báo cáo mới của TRAFFIC, với ông Milliken là đồng tác giả, đã mô tả chi tiết về nhu cầu sừng tê giác tăng vọt ở Việt Nam, nạn tham nhũng trong ngành công nghiệp động vật hoang dã Nam Phi, kẽ hở trong các quy định và các mạng lưới tội phạm tinh vi. Đó là những yếu tố tạo cơ hội cho nạn săn trộm tê giác tăng mạnh. Giới nhà giàu mới nổi ở Việt Nam đang tìm kiếm địa vị đã trở thành nhóm người tiêu dùng sừng tê giác lớn nhất thế giới, góp phần làm gia tăng nhu cầu và khiến tình trạng sát hại loài động vật hoang dã này ở Nam Phi tăng vọt.

Ở Việt Nam, một nhóm người tiêu dùng sừng tê giác chủ chốt khác là những bệnh nhân mắc chứng nan y, đặc biệt là ung thư. Những người này tin rằng sừng tê giác có thể chữa bệnh cho dù họ không có bất kỳ chứng cứ y học nào. Bản báo cáo nêu trên của TRAFFIC còn miêu tả hiện tượng chào hàng sừng tê giác trên hành lang các bệnh viện đối với người nhà bệnh nhân ung thư. (còn nữa)

Không có tính chất chữa bệnh
Các cuộc nghiên cứu khoa học đã chứng minh sừng tê giác không có giá trị là phương thuốc chữa bệnh. Công trình nghiên cứu của Công ty Hoffmann-LaRoche, đăng trên tạp chí The Environmentalist, đã không phát hiện chứng cứ nào cho thấy sừng tê giác có hiệu quả về y học là thuốc giải nhiệt và không có tác dụng giảm sốt. Cuộc thử nghiệm còn xác nhận sừng tê giác có thành phần cấu tạo giống như móng tay, không có đặc tính giảm đau, kháng viêm, chống co thắt, lợi tiểu, cũng như không chống nhiễm trùng và chống vi khuẩn đường ruột.

Theo Ngô Sinh (nld.com.vn)
doandoan
Mời quý vị độc giả đọc tin hàng ngày về chủ đề sức khỏe tại suckhoecong.vn trong chuyên mục Nghiên cứu - Sản xuất